Nhận được tấm hình anh em ở ngoài mỏ Đại Hùng gửi về, một lễ chào cờ tưởng niệm đơn sơ mà nghiêm cẩn, trên sân bay trực thăng, lá quốc kỳ có dải khăn tang buộc chặt. Anh em xếp hàng dọc, nghiêm trang giữa Biển Đông hướng về lá quốc kỳ không tung bay như thường lệ. Tự nhiên lòng trào lên cảm xúc, trong đầu hiện lên gương mặt phúc hậu và nụ cười hiền từ của đồng chí Tổng Bí thư, với một bàn tay giơ lên như lời chào tạm biệt người dầu khí. Và bài thơ "Nhớ bác Trọng" ra đời.
NHỚ BÁC TRỌNG!
Chúng cháu hôm nay đứng trước quốc kỳ
Không bay bổng như mọi ngày bay bổng
Dải băng đen như ghìm cơn xúc động
Nỗi nhớ thương thương nhớ ngập tràn
Ngay lúc này cả đất nước quốc tang
Chúng cháu ở xa không được về viếng bác
Ngành dầu khí còn gánh nhiều trọng trách
Để làm tròn lời bác dặn hôm nào
Chúng cháu ở đây, kiên định giữa sóng gào
Biển như cũng đang sẻ chia nỗi lòng thương tiếc
Mái tóc trắng giữa màu trời xanh biếc
Một nụ cười hiền hậu, đắc nhân tâm
Chúng cháu ở đây giữa biển âm thầm
Một khoảnh khắc để nghiêng mình nhớ bác
"Điều thiêng liêng và cao quý nhất
Là danh dự con người", chúng cháu chẳng nào quên
Nhờ cánh hải âu đưa tới đất liền
Về bên bác tình cảm người dầu khí
Càng gian khó càng sắt son ý chí
Để cuộc đời sáng mãi những niềm tin.
HN 25.7.2024
Nguyễn Hùng Sơn